Bài này chôm trên blog trannhuong. Đọc nghe đã quá bèn chép về đây làm tư liệu. HOÀNG SA NỘ KHÍ PHÚ | |
Kha Tiệm Ly | |
Ngựa cũ quen đường, Đĩ già lậm nết. Việc phế hưng mỗi thuở khác nhau, Mộng bá chủ bao đời y hệt! Ta thấy ngươi, Từ Đông Chu bị họa Thất Hùng, Đến Hậu Hán bị xiềng Tam Quốc. Đất Trường An thây chất chập chùng, Bờ Vô Định xương phơi chất ngất! Đã biết, Hễ gieo chinh chiến là kín đất đau thương, Nếu động can qua thì mịt trời tang tóc. Vậy mà sao, Chẳng lo điều yên nước no dân, Lại quen thói xua quân chiếm đất? Như nước ta, Một dải non sông, nam bắc chung giềng, Trăm triệu anh em, trước sau như nhất. Hoàng Liên, Tam Đảo, Hồng Hà, Cửu Long , là máu là xương, Phú Quốc, Côn Sơn, Trường Sa, Hoàng Sa là da là thịt. Máu xương đâu lẽ tách rời, Thịt da dễ gì chia cắt? Mà là liền tổ quốc phồn vinh, Mà là khối giang sơn gấm vóc. Người trăm triệu nhưng vốn một lòng, Tim một trái dẫu nhiều sắc tộc! Nữ nhi chẳng thiếu bậc anh hùng, Niên thiếu cũng thừa người kiệt xuất. Mười năm phục quốc, gươm Lê Lợi thép vẫn sáng ngời, Ba lượt phá Nguyên, sông Bạch Đằng cọc còn nhọn hoắt. Thùng! Thùng! Thùng! Liên hồi giục, trống Ngọc Hồi hực bước tiến quân. Đánh! Đánh! Đánh! Luôn miệng thét, điện Diên Hồng, vang lời sát thát. Ải Chi Lăng, Liễu Thăng chết còn lạc phách kinh hồn, Sông Nhị Hà, Sĩ Nghị chạy còn đứng tim vỡ mật. Thoáng thấy vó câu Thường Kiệt, Khâm Châu ngàn dặm, không còn bóng quỉ bóng ma,(1) Chợt nghe tiếng sét Đống Đa,Quảng Đông toàn tỉnh chẳng tiếng con gà con vịt. (1) Hùng khí dù dậy trời Nam, Nghĩa nhân lại tràn đất Bắc: Thương ngươi binh bại, tàn quân về còn cấp xe ngựa rình rang (2) Trọng kẻ trung can, hổ tướng chết vẫn được khói hương chăm chút.(3) Mạc Cửu đem quân lánh nạn, chúa ta vẫn mở dạ đón người, Hoa kiều mượn đất ở nhờ, dân ta vẫn chia cơm xẻ thóc. Phúc cùng hưởng khi mưa thuận gió hòa, Họa cùng chia lúc sóng vùi gió dập. Giúp các ngươi như kẻ một nhà, Thương các ngươi như người chung bọc! Thế mà nay, Ngươi lại lấy oán trả ơn, Ngươi lại lấy thù báo đức! Ăn đàng sóng, nói đàng gió, y như đĩ thúi già mồm. Lộn bề ngược, tráo bề xuôi, khác chi điếm già bịp bạc. Kéo neo tuần hạm, ào ào đổ bộ Hoàng Sa, Quay súng thần công, ầm ỉ tấn công Đá Bắc. Chẳng chấp hải qui, Chẳng theo công ước. Quen nết xưa xấc láo, giở giọng hung tàn, Lậm thói cũ nghênh ngang, chơi trò bạo ngược. Nói cho ngươi biết; dân tộc ta: Từng đánh bọn ngươi chỉ với ngọn giáo dài, Từng đuổi bọn ngươi chỉ bằng thanh kiếm bạc. Từng đánh Tây bằng ngọn tầm vông, Từng đuổi Nhật với thanh mác vót! Vì khát tự do mà uống nước đìa, Vì đói độc lập mà ăn cơm vắt. Sá chi tóc gội sa trường, Đâu quản thây phơi trận mạc. Hãy liệu bảo nhau, Nhìn thây Gò Đống mà liệu thắng liệu thua, Thấy cọc Bạch Đằng mà nghĩ sau nghĩ trước! Đừng để Biển Đông như Đằng Giang máu nhuộm đỏ lòm, Đừng để Hoàng Sa là Đống Đa xương phơi trắng xác! Nếu ngươi dựa vào hỏa tiển, phi cơ, Thì ta cũng có tuần dương, đại bác. So vũ khí, thì kẻ nhược người cường, Đọ trái tim, coi ai gang ai sắt? Thư hãy xem tường, Hoàng Sa hạ bút. KHA TIỆM LY Chú thích: (1) Sử ghi: Khi Lý Thường Kiệt đưa quân qua Khâm Châu, Liêm Châu, cũng như khi quân Thanh bại trận Đống Đa chạy về, thì dân Tàu vùng biên giới kinh hoàng chạy theo. “Từ Nam Quan về bắc hàng trăm dặm vắng tanh, không thấy bóng con gà, con vịt” (2) Sự kiện Lê Lợi cấp ngựa và lương thực cho tù binh quân Minh về nước (3) Sự kiên dân ta lập miếu thờ Sầm Nghi Đống hạ tướng của Tôn Sĩ Nghị) |
Thứ Tư, 15 tháng 6, 2011
Hoàng Sa nộ khí phú
Thứ Bảy, 4 tháng 6, 2011
Cảnh giác với chính quyền "nhân dân"
Thứ Năm, 2 tháng 6, 2011
Essay 3 for Independent writing
A company is going to give some money either to support the arts or to protect the environment. Which do you think the company should choose? Use specific reasons and examples to support your answer.
Nowadays, nature is more and more polluted by household and industrial waste. Pollutants damage seriously the milieu and cause dangerous diseases. In fact, some industrial companies may gain benefits while all society must suffer from negative effect. Therefore, I think the company should give money to protect the environment. In my opinion, this is the most suitable choice because of the following reasons.
First of all, the earth faces many problems of over-population. Over-population is a source of many disadvantageous issues such as malnutrition, crime, drug – dealings and illiteracy in the developing countries. Additionally, in 21th century, almost the wars between countries happen because of the conflicts of interest on natural resources. In Vietnam, the destruction of the rainforests cause more and more devastating floods and violent storm, especially in the Middle provinces.
Secondly, living conditions are more important than the arts. The arts can make people happy but only the green environment can help them to survive. Therefore, ameliorating living conditions is one of the most essential duties of leaders in all countries. Consequently, in presidential elections, candidates always promise the better life such as more health care services, higher income and more green space for people.
Thirdly, the companies must respect their responsibility for the society. On one hand, the purpose of industrial companies is to create their wealth and their large amount of money may contribute significantly to the development of themselves and country. On the other hand, the air, water and noise pollution release by these companies destroy terribly the nature and people’s health. Thus, these companies must share a part of their income to detoxify the nature from harmful substances.
In conclusion, the arts are important but the clean milieu is more essential in human’s life. Therefore, with some money, the company can help to protect effectively the environment, thus protect themselves.
Thứ Tư, 1 tháng 6, 2011
Hịch Tướng Sĩ
Các ngươi vốn dòng võ tướng, không hiểu văn nghĩa, nghe những chuyện ấy nửa tin nửa ngờ. Thôi việc đời trước hẵng tạm không bàn. Nay ta lấy chuyện Tống, Nguyên mà nói: Vương Công Kiên là người thế nào? Nguyễn Văn Lập, tỳ tướng của ông lại là người thế nào? Vậy mà đem thành Ðiếu Ngư nhỏ tày cái đấu đương đầu với quân Mông Kha đường đường trăm vạn, khiến cho sinh linh nhà Tống đến nay còn đội ơn sâu! Cốt Ðãi Ngột Lang là người thế nào? Xích Tu Tư tỳ tướng của ông lại là người thế nào? Vậy mà xông vào chốn lam chướng xa xôi muôn dặm đánh quỵ quân Nam Chiếu trong khoảng vài tuần, khiến cho quân trưởng người Thát đến nay còn lưu tiếng tốt!.
Huống chi, ta cùng các ngươi sinh ra phải thời loạn lạc, lớn lên gặp buổi gian nan. Trộm nhìn sứ ngụy đi lại nghênh ngang ngoài đường, uốn tấc lưỡi cú diều mà lăng nhục triều đình; đem tấm thân dê chó mà khinh rẻ tổ phụ. Ỷ mệnh Hốt Tất Liệt mà đòi ngọc lụa để phụng sự lòng tham khôn cùng; khoác hiệu Vân Nam Vương mà hạch bạc vàng, để vét kiệt của kho có hạn. Thật khác nào đem thịt ném cho hổ đói, tránh sao khỏi tai họa về sau.
Các ngươi ở lâu dưới trướng, nắm giữ binh quyền, không có mặc thì ta cho áo; không có ăn thì ta cho cơm. Quan thấp thì ta thăng tước; lộc ít thì ta cấp lương. Ði thủy thì ta cho thuyền; đi bộ thì ta cho ngựa. Lâm trận mạc thì cùng nhau sống chết; được nhàn hạ thì cùng nhau vui cười. So với Công Kiên đãi kẻ tỳ tướng, Ngột Lang đãi người phụ tá, nào có kém gì?
Nay các ngươi ngồi nhìn chủ nhục mà không biết lo; thân chịu quốc sỉ mà không biết thẹn. Làm tướng triều đình đứng hầu quân man mà không biết tức; nghe nhạc thái thường đãi yến sứ ngụy mà không biết căm. Có kẻ lấy việc chọi gà làm vui; có kẻ lấy việc cờ bạc làm thích. Có kẻ chăm lo vườn ruộng để cung phụng gia đình; có kẻ quyến luyến vợ con để thỏa lòng vị kỷ. Có kẻ tính đường sản nghiệp mà quên việc nước; có kẻ ham trò săn bắn mà trễ việc quân. Có kẻ thích rượu ngon; có kẻ mê giọng nhảm.
Nếu bất chợt có giặc Mông Thát tràn sang thì cựa gà trống không đủ đâm thủng áo giáp của giặc; mẹo cờ bạc không đủ thi hành mưu lược nhà binh. Vườn ruộng nhiều không chuộc nổi tấm thân ngàn vàng; vợ con bận không ích gì cho việc quân quốc. Tiền của dẫu lắm không mua được đầu giặc; chó săn tuy hay không đuổi được quân thù. Chén rượu ngọt ngon không làm giặc say chết; giọng hát réo rắt không làm giặc điếc tai. Lúc bấy giờ chúa tôi nhà ta đều bị bắt, đau xót biết chừng nào!.
Chẳng những thái ấp của ta không còn mà bổng lộc các ngươi cũng thuộc về tay kẻ khác; chẳng những gia quyến của ta bị đuổi mà vợ con các ngươi cũng bị kẻ khác bắt đi; chẳng những xã tắc tổ tông ta bị kẻ khác giày xéo mà phần mộ cha ông các ngươi cũng bị kẻ khác bới đào; chẳng những thân ta kiếp này chịu nhục đến trăm năm sau tiếng nhơ khôn rửa, tên xấu còn lưu, mà gia thanh các ngươi cũng không khỏi mang danh là tướng bại trận. Lúc bấy giờ, dẫu các ngươi muốn vui chơi thỏa thích, phỏng có được chăng?.
Nay ta bảo thật các ngươi: nên lấy việc đặt mồi lửa dưới đống củi nỏ làm nguy; nên lấy điều kiềng canh nóng mà thổi rau nguội làm sợ. Phải huấn luyện quân sĩ, tập dượt cung tên, khiến cho ai nấy đều giỏi như Bàng Mông, mọi người đều tài như Hậu Nghệ, có thể bêu đầu Hốt Tất Liệt dưới cửa khuyết, làm rữa thịt Vân Nam Vương ở Cảo Nhaị.
Như thế chẳng những thái ấp của ta mãi vững bền mà bổng lộc các ngươi cũng suốt đời tận hưởng; chẳng những gia thuộc ta được ấm êm giường nệm, mà vợ con các ngươi cũng trăm tuổi sum vầy; chẳng những tông miếu ta được hương khói nghìn thu mà tổ tiên các ngươi cũng được 4 mùa thờ cúng; chẳng những thân ta kiếp này thỏa chí, mà đến các ngươi, trăm đời sau còn để tiếng thơm; chẳng những thụy hiệu ta không hề mai một, mà tên họ các ngươi cũng sử sách lưu truyền. Lúc bấy giờ, dẫu các ngươi không muốn vui chơi, phỏng có được không?.
Nay ta chọn lọc binh pháp các nhà hợp thành một tuyển, gọi là Binh Thư Yếu Lược. Nếu các ngươi biết chuyên tập sách này, theo lời ta dạy bảo, thì trọn đời là thần tử; nhược bằng khinh bỏ sách này, trái lời ta dạy bảo thì trọn đời là nghịch thù.
Cho nên, ta viết bài hịch này để các ngươi hiểu rõ bụng ta.