Thế là sáng mai mình đi Đà Lạt rồi, đi về một nơi mình vẫn thường mong đợi. Đà Lạt với cái lạnh se se, với đồi thông trùng điệp, với sương mù buổi sớm luôn có cái gì đó thật quyến rũ. Đà Lạt, với những cây Mimosa và dã quỳ vàng rực rỡ ven đường. Một thành phố đẹp, hơi đượm buồn đối với những ai đa cảm hay đi đến đây một mình. Quả đúng như thế thật, thành phố này dường như chỉ thích hợp cho những người yêu nhau vì không gian ở đây luôn mát mẻ, cuộc sống nơi đây luôn chầm chậm làm người ta chỉ muốn được an tĩnh, nghỉ ngơi, tận hưởng. Có lẽ vì vậy nên con người Đà Lạt làm việc gì cũng chậm rãi, từ tốn, không hấp tấp hối hả như nơi khác. Đà Lạt là nơi rất có tiềm năng về Nông nghiệp. Không có vùng đất nào trồng rau màu tốt bằng nơi đây, những trái dưa leo, bắp cải xanh mượt, ngon lành. Đây cũng là quê hương của rất nhiều loài hoa, từ ôn đới đến nhiệt đới, luôn tươi tốt, quyến rũ quanh năm. Đà Lạt có thể trồng nhiều cây công nghiệp có giá trị cao như trà, cà phê hay dược liệu như cây nhân sâm, thông đỏ. Dù có nhiều tiềm năng, nhưng Đà Lạt vẫn chưa phát triển tương xứng với thế mạnh của mình. Tình trạng chặt phá rừng thông và ô nhiễm nguồn nước là những vấn đề chưa được giải quyết. Phải làm tốt hơn nữa thì mới xứng đáng với những gì thiên nhiên ban tặng cho thành phố này. Đà Lạt vẫn chưa có một trường đại học đẳng cấp đúng nghĩa, có thể thu hút sinh viên giỏi về đây, cũng chưa có các trung tâm nghiên cứu chất lượng. Trong các nhà khoa học ở đây, hình như chỉ có mỗi mình thầy Dương Tấn Nhựt là có đẳng cấp. Tôi yêu Đà Lạt và luôn thầm mong sẽ có cơ hội được sống và làm việc trên mảnh đất này. Mong sao có một trường đại học đẳng cấp quốc tế sẽ mở tại đây trong tương lai, để cho tôi có cơ hội được gắn bó hơn với Đà Lạt, mảnh đất của tình yêu.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét