Thứ Tư, 5 tháng 8, 2009

Nghề nào dễ nhất!

Kể từ khi ra trường đến giờ do công việc bận rộn chi phối, 3 người họ mới có dịp gặp lại nhau.Theo thông lệ, phàm hễ cánh đàn ông họp mặt thì cũng phải ra quán làm "tí tí". Rượu vào lời ra, họ bắt đầu tranh luận xem nghề nghiệp của ai là dễ dàng nhất và "ngon ăn" nhất.
Ông A khởi xướng: Theo tôi thấy, nghề tư vấn và giám sát xây dựng của anh B là dễ nhất, khi có ai thuê, anh chỉ cần đi khảo sát qua loa, đại khái, thậm chí ngồi tại chỗ phát huy khả năng tư duy trừu tượng cũng có thể tư vấn một cách ngon lành cho mấy thằng công trình, còn xây như thế nào thì ...kệ tía chúng nó, nếu công trình kém chất lượng thì chúng phải chịu trách nhiệm, anh cũng chẳng việc gì. Đúng là ngồi mát ăn bát vàng!
Ông B phản pháo ngay: Anh nói vậy không sai, nhưng nói nghề này sướng nhất thì chưa phải. Tuy công trình mình tư vấn kém chất lượng cũng chả sao nhưng lại bị bọn dân đen nó chửi trên đầu trên cổ, đem tiên tổ những thằng tư vấn ra mà chửi nên tuy có nhiều tiền thật nhưng nhiều lúc cũng nhậu không vô.
Nói đến đây ông nhớ đến vụ áp phe mới nhất là cái hầm đường bộ hiện đại nhất VN, ông đã nhắc tụi nó là "cắn" ít thôi, đây là công trình chào mừng thủ đô nghìn tuổi, dù gì cũng phải "nương tay" một chút vậy mà tụi nó lại để cho ngập nước thê thảm ngay ngày thông xe, rồi giờ lại bị nứt và rỉ nước tùm lum khiến cho lũ dân đen cứ lôi tổ tông 18 đời của ông ra mà chửi, thiệt bực không chịu nổi.
Thấy ông B buồn, C bèn tham gia câu chuyện cho không khí nhậu đỡ căng thẳng.
- Theo ý tôi, công việc tổ chức cá cược của anh A mới là dễ nhất, anh tổ chức cược đủ thứ từ bóng đá, bóng chuyền đến ngôi sao X sinh con giai hay gái, tay Y có bị phá sản không, diễn viên Z có bầu với ai vv và vv ông đều đem ra cược tuốt. Ngồi nhìn bọn có máu đỏ đen cược với nhau, ông chỉ việc ngồi đếm tiền, thiệt là sướng.
Ông A lập tức phản pháo: Đúng là nghề này trước đây sướng thật, nhưng dạo này tôi bị cạnh tranh gay gắt lắm. Các ông biết không, thời gian gần đây có tay đại gia tên là Tổng Than, từ trước đến giờ sống nhờ nghề cạp đất lên mà ăn. Tay này được bảo kê nên giàu lắm, nhưng giàu quá lại sinh tật muốn tham gia vào nghề đỏ đen để cạnh tranh với tôi. Hắn đang đưa tỉ lệ cá cược 50-50 cho một siêu dự án trên Tây Nguyên, nghe nói trò này có nhiều người tham gia lắm. Tôi đang lo hắn giành mất mối làm ăn.
Đúng là đồng bệnh tương lân, A và B tự nhiên cảm thấy thông cảm với nhau rất nhiều. Cả hai đều nói:
- Thật ra người sướng nhất phải là anh C đây. Anh làm nghề phát ngôn trong Bộ, có chức có quyền, lại không cần phải suy nghĩ nhiều. Nhiều việc tranh chấp có quan hệ trọng đại đối với đất nước cứ tưởng anh phải nói nhiều và gay gắt lắm nhưng lần nào anh cũng chỉ nói "VN hoàn toàn có đủ bằng chứng..." hay "VN đề nghị..." hoặc "VN bày tỏ mối quan ngại sâu sắc...". Chúng tôi nghe nhiều quá đến mức thuộc lòng, chỉ cần nghe anh nói vài chữ đầu là đã biết anh muốn nói gì.
C thở dài:
- Thôi đi mấy ông, đành rằng công việc của tôi là nhàn thật nhưng nhiều lúc cũng khổ tâm lắm. Lúc nào cũng phải nói những điều do người khác soạn sẵn cũng chán lắm chứ nhưng đâu thể làm khác hơn được. Tôi làm nghề này cũng giống như con vẹt thôi mấy ông ạ.
Ba vị đều là những tay đại gia có máu mặt, cứ tưởng họ sung sướng lắm nhưng qua lời tâm sự mới thấy ai cũng có nỗi niềm riêng. Đúng là sự đời không bao giờ như ý muốn. Còn bạn thì sao, bạn làm nghề gì, có sướng không, hãy cho chúng tôi biết ý kiến.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét