Thứ Hai, 5 tháng 10, 2009

Đi, đi ông!

Sự việc "sai sót kỹ thuật" trên báo điện tử Đảng cộng sản VN tưởng đã qua rồi, bác Quát đã nhận lỗi (và đổ lỗi) rồi và cũng đã phải nhịn ăn sáng và nhịn nhậu cả tuần để kiếm tiền nộp phạt, ngẫm ra còn đau hơn hoạn, vậy mà cái bọn dân đen chúng nó vẫn chưa để bác yên, vẫn chửi bới om xòm trên mạng và đòi hỏi công bằng này nọ, có đứa còn "hỗn" đến nỗi đòi thu hồi thẻ nhà báo của bác nữa, thiệt hết biết. Dù gì bác cũng đường đường là UV TW Đảng, là phó giáo sĩ tiên sư, ý lộn phó giáo sư tiến sĩ chứ bộ. Nay có tên Hai xe ôm còn dám viết thư nhạo bác nữa, đúng là chạy xe ôm mà không biết phận. Nay em chép lại bài thơ ấy, không phải để nhạo bác đâu, chỉ muốn lưu lại một hình ảnh "trực quan sinh động" thôi.

Rứa là hết ! Chiều ni ông đi mãi *
Còn mong chi ngày trở lại, Quát ơi!
Đau làm sao, ông nhỉ, lúc chia phôi
Bởi nghịch cảnh, khiến bao người ngọng nói...

Ông len lét, cúi đầu, khi rời ghế
Áo quần tươm, cắp chiếc mũ le te
Vẫn chưa thôi, lời day dứt nặng nề
Cùng tai tiếng lan tràn nơi miệng thế!

Biết chăng hỡi, nỗi lòng ông sau đó ?
Nó tơi bời đau đớn lắm ai ơi !
Bàn chân ông còn luyến tiếc không rời
Cái ghế Tổng ** làm ông vui, đau khổ...

Nhớ những đêm, ông duyệt bài rất kỹ
Ghế làm ông vui, bởi bổng lộc ê hề
Ôi cái ghế bấy lâu ông âu yếm
Giữ để dùng, để tác quái, tác oai !

Ông ngoái lại lưu luyến nhìn chiếc ghế
Buồn rưng rưng đôi mắt ướt ly sầu!
Biết làm sao, ông hỡi, bút lỡ sa ?
Lời mắng nhiếc cứ lan tràn, nhục nhã !

Thì ông hỡi ! Đi đi, đừng tiếc ghế !
Ngại ngùng chi? Nấn ná chỉ thêm phiền!
Đi đi ông, can đảm bước chân lên

Cố chịu đấm, xôi khó lòng nuốt nổi !
Ông nên rút, chớ ngậm ngùi, khổ tủi
Bởi chính ông người gieo rắc thị phi
Nhớ nghe ông: cho đến lớn, đến già
Sự dốt nát sớm muộn rồi cũng lộ...


Hai xe ôm

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét